Xe buýt số 39K – chuyến tăng ca đêm chở hơn 40 công nhân rời khu công nghiệp Phú Tĩnh lúc 22h10, lao vào con đường tối bưng chỉ có vài bóng đèn vàng heo hắt. Trời nặng mùi mưa, gió thổi lạnh như sắp có bão.
Chuyến xe vừa chạy được vài phút thì ở điểm đón cuối, một cô gái trẻ tầm đôi mươi bước lên, mặt tái mét, hai mắt đỏ hoe và tay còn run bần bật. Cô quẹt nước mắt, nhìn tài xế rồi thốt lên:
“Cho em xuống ngay! Ngay đoạn nhà máy bỏ hoang phía trước! Làm ơn!”
Trên xe những tiếng xì xào bật lên.
Bộ lên xe rồi lại đòi xuống, bị gì thế?
Tăng ca đêm mệt nên hoảng chứ gì!
Tài xế – một người đàn ông trung niên – cau mặt:
Cô làm khó tôi à? Đoạn đó tối thui, giữa rừng keo, muốn xuống thì chờ trạm sau!
Cô gái gần như gào lên:
“Em xin chú! Không được đi tiếp! Chúng ta phải dừng lại! Nếu chạy tiếp là… chết đó!”
Cả xe lặng đi một giây rồi lại lao nhao chửi bới:
Ả này bị ngáo rồi!
Không chịu thì gọi taxi đi!
Tài xế bực quá, đóng cửa, đạp ga:
Ngồi xuống đi, tôi còn chạy chuyến nữa. Lắm trò!
Cô gái bất lực, ôm mặt khóc nấc.
8 PHÚT SAU…
Xe tiến đến khúc đường và dãy nhà máy bỏ hoang phía trước hiện ra – một khu liên hợp từng thuộc Tập đoàn Hóa Phẩm Hoàng Ngân, đã đóng cửa từ 10 năm trước sau vụ nổ gây chết người.
Chưa kịp chạy qua…
BÙMMMMMM!!!
Một tiếng nổ chấn động trời đất. Cả khu nhà máy phía trước phát sáng rực như ban ngày, rồi lửa phụt lên cao hơn 40 mét. Cửa kính xe buýt rung bần bật, nhiều người hét thất thanh.
Tài xế đạp phanh dúi dụi. Đường phía trước bị hất tung, từng mảng bê tông, cửa sắt, gạch vỡ bắn ra như mưa.
Khói đặc và mùi hóa chất ùa tới – cay xộc lên tận óc.
Cả xe im bặt. Một công nhân lắp bắp:
Nếu chạy thêm mấy chục giây nữa… chúng ta thành… tro rồi…
Mọi người quay lại nhìn cô gái.
Cô vẫn ngồi đó, mặt trắng bệch, đôi môi run run, nhưng chẳng nói lời nào.
ĐIỀU KINH KHỦNG HƠN XẢY RA
Từ phía khu nhà máy đang cháy, xuất hiện những bóng người.
Không phải lính cứu hỏa.
Không phải công nhân.
Mà là những cơ thể cháy sém, hình người đen thui đang… bước ra khỏi đám lửa, đi loạng choạng về phía chiếc xe buýt.
Họ không kêu la.
Không gào khóc.
Chỉ phát ra tiếng rên bị nghẹn trong cổ, như kim loại cào vào ống sắt.
Một người phụ nữ trên xe hốt hoảng hét:
CHẠY ĐI! CHO XE CHẠY NGAY ĐI!
Tài xế hoảng, đạp ga hết cỡ.
Nhưng chiếc xe… không nổ máy.
Anh ra sức vặn chìa. Không điện. Không đèn. Toàn bộ hệ thống tắt phụt, dù bình vẫn còn đầy.
Cô gái trẻ lúc đó ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ bừng như sốt:
“Chúng ta… có duyên gặp lại rồi.”
Cả xe im thin thít.
SỰ THẬT CỦA 10 NĂM TRƯỚC
Cô nói, giọng nghẹn như đang kể lại cơn ác mộng:
Mười năm trước… em làm công nhân ở chính nhà máy kia. Hôm đó ca đêm, dây chuyền hóa chất lỗi… và tất cả bọn em bị kẹt trong nhà máy khi nó phát nổ.
Người ta cứng họng nhìn cô.
Em chết trong vụ đó… nhưng không hiểu tại sao… em tỉnh lại ở bệnh viện, nhưng… không phải là em nữa…
Cô ngước lên nhìn đám người đang đi từ đống lửa lại, ánh mắt đau khổ:
Họ… những người chết cùng ca với em… mắc kẹt ở đó 10 năm nay. Không rời đi được.
Một cô bé trên xe run bần bật:
Vậy… sao bọn họ… lại đi về phía xe?
Cô gái đáp:
Vì đêm nay… họ muốn tìm người thay chỗ.
TIẾNG GÕ CỬA
Bên ngoài xe bỗng vang lên cộc… cộc… cộc…
Những bàn tay đen sạm… gõ lên kính, từng tiếng một.
Kính rung bần bật nhưng không vỡ.
Cả xe sợ chết khiếp.
Một công nhân gần như phát khóc:
Làm ơn! Cô bảo bọn họ đi đi!
Cô gái rùng mình đau đớn, như nghe thấy tiếng ai đó gọi mình:
“Em đã đi được rồi… nhưng ai đó phải ở lại thay…”
Nhìn kỹ mới thấy dưới bàn chân cô không chạm ghế. Cô… không thật sự hiện diện như người sống.
Tài xế thều thào:
Vậy cô muốn… ai?
Cô gái nhìn mọi người, rồi nói chậm, rõ từng chữ:
“Không phải tôi chọn. Là người hôm nay… đã dám mắng tôi xuống xe.”
Tài xế cứng họng, mặt tái mét.
Không… không… tôi chỉ…
Cô gái đứng dậy.
Đêm đó… quản đốc cũng đuổi em khỏi nhà máy… và họ chết hết.
Cô quay lại cửa, bước đi nhẹ như gió.
Tới khi tay cô chạm vào tay những người từ đám lửa đi tới…
BÙMM!!! – LẠI THÊM MỘT VỤ NỔ
Một vụ nổ nhỏ nữa rung cả mặt đất.
Lửa phụt lên.
Tiếng khóc thảm thiết bật lên rồi tắt hẳn.
Cô gái biến mất.
Những bóng người cháy đen… cũng tan như tro theo gió nóng.
XE BUÝT NỔ MÁY LẠI
Đèn bật sáng.
Động cơ rồ lên như chưa từng tắt.
Không ai cần bảo, tài xế đạp ga bỏ chạy khỏi đó ngay lập tức, không ai dám ngoái đầu lại.
SÁNG HÔM SAU
Lực lượng cứu hỏa phong tỏa toàn bộ khu vực.
Khi kiểm tra danh sách, họ ngạc nhiên:
Đêm đó… không hề có ai sống sót từ vụ nổ 10 năm trước.
Không có cô gái nào cả.
Nhưng đội cứu hộ tìm thấy một tấm bảng tên cháy dở trong đống đổ nát:
Lê Thu Ngọc – Ca 3 – 15/09/2014
Ngay bên dưới bảng tên là một hàng chữ viết bằng tay trên bức tường:
“Nếu có ai đi xe buýt đêm chạy ngang… hãy bảo họ DỪNG LẠI.”
Kể từ đêm đó, tài xế xe buýt số 39K không bao giờ chạy ca đêm nữa, và mỗi lần đi qua con đường đó, ông đều bần thần nhớ đến gương mặt cô gái khóc lóc van xin:
“Nếu đi nữa… là chết đó.”











